[Thông báo] Tạm ngừng cập nhật truyện một thời gian

Mặc dù biết là nhà có vài lượt view lèo tèo, cơ mà ngừng post bài lâu mà không í ó gì là lại thấy có chút chút… tội lỗi.

Tình hình là nhà tớ đang có người nhập viện, và điều hiển nhiên là tớ phải vác cái thân tàn này ra chăm sóc, vậy nên chắc chắn là không có thời gian edit truyện. Vậy nên… hờ hờ…

Mong những ai ghé nhà thông cảm cho tớ ha. Tớ sẽ trở lại vào một thời gian… chưa xác định.  45

Chào mọi người!

[TYNHCL] Chương 23

Chương 23: Án kiện thứ hai: Phu phụ Tiền thị

Ninh Vô Tâm vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải chạy đến nơi có tiếng động lớn.

Chân mày Nghiêm Vân Khải nhíu chặt.

Hung thủ ra tay thật nhanh!

Đi tới viện tử của hạ nhân, liền thấy một phòng nhỏ đang tụ tập rất nhiều người.

Vài người giơ cây đuốc, tất cả đều thò đầu vào trong nhìn, thế nhưng không có ai dám đi vào.

Dưới đất có một nữ nhân trung niên khóc thiên thưởng địa (1), “Mẹ của ta ơi! Chết người! Chết người rồi!”

(1) Khóc thiên thưởng địa: Đại khái là khóc đập giời đập đất, bù lu bù loa.

Trên tay của nàng, trên mặt và trên người đều có vết máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.

Thiếu Ngôn, Mặc Ngôn và Thận Ngôn đã đến, đang nóng nảy thương lượng chuyện này.

Lưu Nghị Chiêu và sáu thị vệ của Nghiêm Vân Khải cũng lục tục chạy tới hiện trường, vội vã duy trì trật tự.

Không lâu sau, Liêu phu nhân, Thích phu nhân, Điền di nương cũng tiểu thư Châm Từ cùng bọn nha hoàn hầu hạ đều đến.

Nghiêm Vân Khải cao giọng nói, “Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội! Ai biết tình huống gì lưu lại, còn lại tất cả mọi người quay về đi ngủ!”

Thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm không thể chống lại, tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai đều giải tán, chỉ còn lại nữ nhân đang ngây ngốc ngồi dưới đất và một tùy tùng của Thiếu Ngôn.

Tùy tùng này tuổi khoảng mười bảy mười tám, hiện đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Nghiêm Vân Khải nói, “Các ngươi trước tiên chờ đã.” Nói xong liền ra hiệu bảo Ninh Vô Tâm kiểm tra thi thể.

Lưu Nghị Chiêu cầm đuốc, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đi vào trong phòng của hạ nhân.

Trong phòng nằm hai cỗ thi thể, Ninh Vô Tâm vội vã ngồi xổm xuống tỉ mỉ điều tra.

“Buổi tối nhìn không rõ lắm, nhưng có thể xác định cách thức chết của hai người này giống Lý Phụng Tiên, trên ngực đều bị cắm một cây trâm. Xem xét sơ bộ, không có dấu vết dãy dụa. Chỉ sợ là bị đánh thuốc mê.”

Nghiêm Vân Khải cau mày.

Cái này không đúng!

Vì sai lại là thuốc mê?

Ninh Vô Tâm lại nói, “Y phục của hai người này vẫn còn rất chỉnh tề, không giống như sắp lên giường đi ngủ. Trên đất còn có vết máu do bị người lăn qua lăn lại.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Dấu vết lăn lộn đó chỉ sợ là do nữ nhân vừa khóc vừa hô vừa rồi.

Hắn lệnh cho Lưu Nghị Chiêu bảo vệ tốt hiện trường, dự định sáng mai kiểm tra lại rõ ràng, để tránh khỏi bỏ sót điều gì.

Sau đó, hắn và Ninh Vô tâm ra khỏi phòng nhỏ.

Hai người tới trước mặt nữ nhân trung niên và tên tiểu tư.

Nghiêm Vân Khải nói, “Phụ nhân này tên họ là gì?”

Nữ nhân này vẫn còn ngẩn ngơ chưa hồi phục được tâm thần, đã bị Mặc Ngôn đá cho một cước, “Vương gia hỏi, nói!”

Nữ nhân như vừa tỉnh mộng, vội vàng dập đầu không ngừng, “Nô tỳ Xuân Hoa.”

“Vì sao cả người ngươi toàn máu? Mau nói sự thật ra!”

Xuân Hoa hoảng sợ kêu, “Nô tỳ không phải là hung thủ! Nô tỳ chỉ là buổi tối đi nhầm phòng, kết quả một cước đá phải tử thi, hù cho nô tỳ gần chết!”

“Canh hai (buổi tối chín giờ) không thể ra ngoài, hiện tại đã gần canh năm (chừng ba giờ sáng), trễ như vậy ngươi tới chỗ này làm gì?”

“Vương gia không biết, nô tỳ đêm nay ăn phải thứ gì đó nên đau bụng. Vậy nên buổi tối vào nhà xí rất nhiều lần.”

Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Đi nhà xí nhiều lần như vậy, mấy lần trước chưa từng vào nhầm phòng, vậy mà lần cuối cùng lại vào nhầm phòng. Phòng người ở chỗ nào?”

“Phòng nô tỳ ở ngay sát vách phu phụ Tiền thị.” Nàng lại luôn miệng nói, “Nô tỳ nói là thật! Vương gia minh giám.”

Nghiêm Vân Khải suy tư một hồi, cho nàng lui xuống, quay sang tiểu tư hỏi, “Ngươi lưu lại có việc gì? Nhìn thấy gì sao?”

Miệng tiểu tư Tú Chiêu run lập cập, một câu cũng không nói rõ được.

Thiếu Ngôn đá cậu một cái, “Bình tĩnh lại! Hảo hảo nói! Vô dụng!”

Tú Chiêu hít một hơi thật sâu rồi nói, “Tiểu nhân buổi tối đến nhà xí, thấy được nữ quỷ bay qua hành lang từ đường, đi hướng viện tử của hạ nhân.” Nói rồi còn không ngừng run rấy.

Mọi người ngừng lại, tất cả đều sợ hãi, ngay cả Nghiêm Vân Khải cũng đứng lên.

Hắn kinh ngạc nói, “Ngươi nhìn thấy nữ quỷ?! Lúc nào?”

Cái này thực sự là tin tức lớn!

Tiểu tư này thấy nữ quỷ đi vào viện tử của hạ nhân, mà nữ quỷ kia rõ ràng là do hóa trang mà thành, như vậy không phải có thể xác nhận thời gian gây án rồi sao?!

Tất cả mọi người tập trung tâm thần nghe.

Tú Chiêu hít sâu một hơi, đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói ra.

“Lúc đó là sau canh ba không lâu lắm, ba vị thiếu gia ở trong phòng đại thiếu gia thương lượng chuyện an bài tang sự, tiểu nhân ở một bên hầu hạ. Các thiếu gia và tiểu nhân buổi tối không biết ăn phải cái gì, khiến cho bụng dạ không tốt, mỗi người đều chạy tới nhà xí vài lần. Sau canh ba không lâu, tiểu nhân lại muốn đi nhà xí, kết quả tam thiếu gia cũng muốn dùng. Trong viện tử của thiếu gia chỉ có một nhà xí, thiếu gia liền đuổi nô tài đi, bảo nô tài dùng cái trong vườn hoa.”

Cậu nói tiếp, “Sau khi tiểu nhân từ nhà xí trở lại, từ xa liền nhìn thấy nữ quỷ bay qua từ hành lang từ đường, bay hướng vào phòng hạ nhân. Tiểu nhân sợ đến chết khiếp, vội vàng chạy đến chỗ thiếu gia, tam thiếu gia ở cửa chờ tiểu nhân, nói đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều thay nhau chịu không nổi nữa, sai tiểu nhân đi nấu nước. Tiểu nhân phải đi phòng trà đun nước mới trở về.”

Tim Nghiêm Vân Khải đập dữ dội.

Hắn hơi ổn định lại tâm thần một chút, “Xin hỏi ba vị thiếu gia, các vị phu nhân và tiểu thư, canh ba đêm nay mọi người đang làm cái gì?”

Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.

Cái này căn bản là đang hoài nghi bọn họ là hung thủ.

Thế nhưng Nghiêm Vân Khải là vương gia, thánh thượng lại mệnh hắn phụ trách án kiện của Lý phủ, bọn họ không dám nói gì.

Thiếu Ngôn nói đầu tiên, “Theo như lời Tú Chiêu, ba người chúng ta từ canh ba đã bắt đầu cùng nhau thảo luận việc lo liệu tang sự, thẳng đến khoảng canh tư. Buổi tối có vài lần đi nhà xí, nhưng mà thời gian cũng không dài.”

Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Còn các vị phu nhân?”

Liêu phu nhân nói, “Ta đã sớm ngủ rồi, nha hoàn trong phòng vẫn ở cùng ta. Bụng ta cũng không tốt lắm, nên đi nhà xí vài lần.”

Thích phu nhân cũng nói theo, “Ta cũng giống phu nhân, canh hai cũng đi ngủ rồi. Nha hoàn Kim Sai có thể làm chứng.”

Châm Từ nói, “Ta và di nương (Điền thị) tối nay ở cùng nhu trong phòng di nương, hai nha hoàn cũng ở đó.”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải vô cùng khó chịu.

Án mạng này vừa xảy ra, trong lòng hắn đã có người khả nghi, thế nhưng không thể chứng minh được ngay tại chỗ này!

Hắn ổn định làn tâm thần, ôn hòa nói, “Tấc cả mọi người đều mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cả đi. Án này ngày mai tiếp tục.”

Sau đó, hắn hướng Thiếu Ngôn nói, “Có bản đồ địa hình trong phủ không?”

Thiếu Ngôn vội vàng gật đầu, “Có, sáng mai sẽ mang đến phòng vương gia.”

Nghiêm Vân Khải lệnh cho thị vệ trông coi cẩn thận, cùng Ninh Vô Tâm chậm rãi về phòng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Trước tiên giết Lý Phụng tiên, dùng thuốc mê là để tạo ra vụ án mật thất.

Vụ án của Phu phụ Tiền thị không có mật thất, trực tiếp dùng độc giết không được sao?!

Hiện tại, hắn cuối cùng cũng biết hung thủ tại sao lại muốn dùng thuốc mê làm hôn mê phu phụ Tiền thị.

Án này ngay từ lúc đầu đã chụp mũ cho nữ quỷ giết người.

Lúc này, hung thủ muốn mọi người nhìn rõ ràng, án này không phải do con người làm, mà là do Ngân Sương đã chết oan gây nên!

Án mạng lần này, chính là để cung cấp một chứng cớ hoàn mỹ rằng tên hung thủ không có ở đó!

=========================

Sáng sớm hôm sau, Thiếu Ngôn đem địa đồ của Lý phủ tới, lại bắt Tú Chiêu đến để hắn giải thích rõ ràng.

Ninh Vô Tâm một bên giải thích, một bên dẫn ngón tay Nghiêm Vân Khải di chuyển trên bản đồ, để hắn đại khái hình dung được địa hình trong phủ.

(Mời xem “Lời tác giả” để tham khảo bản đồ địa hình)

(Văn này chỉ là tình tiết vụ án, cơ bản không phù hợp với kết cấu sân ở cổ đại, thỉnh đảng khắt khe phóng cho tiểu nhân một con ngựa)

(Chú thích: Trên bản đồ từng sân chỉ có một cửa, có hình chữ nhật màu xanh nhạt. Sân của hạ nhân có hai cái cửa.)

Trong các sân, đều có tường cao ngăn cách, căn bản không có biện pháp trèo tường.

Nghiêm Vân Khải nghiên cứu nửa ngày, từ địa hình mà nói, trong lòng hắn người bị tình nghi không có khả năng giả quỷ.

Chẳng lẽ có hai người gây án?

Hung thủ có đồng lõa?

Nghiêm Vân Khải như có điều suy nghĩ nói, “Niệm Chi, ngươi nói hung thủ này, ngày đầu chúng ta tới đã dọa chúng ta ngoài cửa sổ, là vì cái gì?”

Ninh Vô Tâm nhăn mày nửa ngày, lắc đầu, “Không biết.”

Nghiêm Vân Khải hơi trầm ngâm, “Ta nghĩ, hung thủ chính là muốn chúng ta thấy hắn.”

“Thế nào lại nói vậy?”

Nghiêm Vân Khải hồi lâu không nói lời nào.

Qua một lâu sau, hắn nói, “Niệm Chi, chúng ta qua hành lang nhìn xem một chút.”

===========================

Từ đường Lý gia vô cùng xa hoa, hoàn toàn do đá cẩm thạch kiến tạo nên, một khối vật liệu bằng gỗ cũng không có, ngay cả hành lang cũng như vậy.

Từ chỗ kiến trúc này, có thể nhìn ra Lý gia phô trương đến mức nào.

Ninh Vô Tâm mang theo một cái thang, kiểm tra xung quanh hành lang, phía trên xà nhà, dưới mặt đất, một chỗ cũng không buông tha.

Qua khoảng nửa canh giờ, y rốt cuộc kiểm tra xong.

Y hoài nghi nói, “Không có gì đặc biệt. Chỉ là có một chỗ xà nhà hình như có một chút vết đen kịt, giống như đã bị đốt qua. Trên mặt đất cũng có một ít mảnh vỡ màu đen, hình như là có cái gì bị đốt.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Đạo sĩ gọi người đặt không ít chậu than ở các nơi trong sân, một ngày đốt tiền ba lần. Thời điểm có gió, tro bên trong chậu than sẽ bị thổi bay, thổi đến khắp nơi, đây cũng rất bình thường.”

Ninh Vô Tâm gật đầu, “Không sai, chỗ cuối cùng của hành lang, thông tới dưới góc tường sân hạ nhân có một chậu than.”

Nghiêm Vân Khải lơ đễnh gật đầu, “Cái này không sai.”

Đột nhiên, hắn nhăn mày, trong lòng kích động, “Ngươi lặp lại lần nữa? Nơi đó có chậu than?!”

Ninh Vô Tâm không hiểu, nhìn sắc mặt kích động của Nghiêm Vân Khải, vội vàng lặp lại lần nữa, “Chỗ cuối hành lang, thông tới dưới góc tường sân hạ nhân, có đặt một chậu than.”

Sắc mặt Nghiêm vân Khải phiếm hồng.

Hắn thong thả đi qua đi lại vài bước, qua một lúc lâu sau, trên mặt liền lộ ra sắc vui mừng.

Hóa ra… Hóa ra là như vậy!

Còn có biện pháp như thế!

Nói như vậy, nói như vậy… Nếu như mỗi người đều nói thật, chỉ có một người có khả năng gây nên!

Người kia… Nhất định là hung thủ!

Hắn vừa muốn nói, liền thấy Thiếu Ngôn thở hồng hộc chạy tới, thần tình hoảng loạn.

Y một bên chạy, một bên la lớn, “Vương… Vương gia! Không cần phá án! Thích phu nhân uống thuốc độc tự sát!”

Nghiêm Vân Khải cả kinh, còn có người chết!!

Hắn nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói!”

Thiếu Ngôn ổn định tâm tình một chút, “Sáng nay,Thích phu nhân không có xuất hiện, Điền di nương đi nhìn nàng, lại phát hiện nàng và nha hoàn Hoàn Kim song song uống thuốc độc bỏ mình, còn để lại một phong thư.”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải bắt đầu có loại dự cảm xấu.

“Nàng nói trong thư mình là hung thủ, đem tất cả mọi chuyện nói ra từ đầu. Ngươi xem đi.”

Mặt Nghiêm Vân Khải trầm xuống.

Thích phu nhân… Thích phu nhân tuyệt đối không phải là hung thủ!

Tên hung thủ này, thậm chí ngay cả sơn dương thế tội cũng đã an bài xong!

[XVCĐ] Chương 28. Thức tỉnh

☆, chương 28: Thức tỉnh

Ngày hôm sau, Lý lão gia tử báo cho Lý Tráng, năm trước hắn còn chưa có ý định ở riêng, vậy nên nếu Lý Tráng muốn ra riêng thì chỉ có thể tự mình xuất hộ.

Lý Tráng đã suy nghĩ đến tình huống xấu nhất trước đó, thế nhưng đến lúc thực sự nghe được thì hắn vẫn không kìm được cảm thấy tâm mình nguội lạnh. Hắn vẫn không nghĩ ra vì cái gì lại thành như thế này, trước đây một chút dấu hiệu cũng không có. Hắn một lòng tính toán vì cái nhà này , còn muốn hiếu kính gia gia, nãi nãi, cha, nương, vậy mà trong nháy mắt tất cả đều thay đổi, thay đổi thành hắn cũng chẳng thể nhận ra.

Diệp Chi thấy dáng vẻ Lý Tráng thất hồn lạc phách, khuyên giải nói, “Được rồi, đừng luẩn quẩn trong lòng nữa. Nếu cha nương đồng ý bọn họ làm như vậy, vậy khẳng định có nguyên nhân trong đó mà chúng ta không biết, sau này chúng ta từ từ hỏi thăm nguyên nhân cũng được.”

“Ừ, đã biết. Ta vừa đáp ứng gia gia tự mình xuất hộ, sau khi ăn điểm tâm xong thì chúng ta tự phân ra.”

“Vậy được, ta đi thu thập một chút đồ đạc trước. Ngươi đừng quên ký một văn khế, giấy trắng mực đen viết rõ ràng. Cha mẹ chồng nếu muốn bạc phụng dưỡng, chỉ cần không dùng công phu sư tử ngoạm, chúng ta liền đáp ứng bọn họ. Phải cắt đứt càng triệt để càng tốt.”

Cuối cùng cả nhà Diệp Chi mang theo đồ cưới của nàng trở về Diệp gia thôn. Các nàng ngoại trừ mang đi văn khế thì không lấy từ Lý gia một chút đồ nào, trái lại còn lấy ra năm lượng bạc phụng dưỡng. Từ nay về sau, cả nhà bọn họ không còn nửa điểm quan hệ nào với Lý gia.

Viện tử của DIệp Minh Trạch, chính phòng có bảy gian, trong đó có một gian nhà chính, còn lại sáu gian, Diệp Minh Trạch và Tưởng Kính Chi dùng hai gian, một gian thư phòng, một gian để ngủ, hai phòng này thông nhau, dùng một cái cửa nhỏ để ngăn cách. Bốn gian phòng khác, vừa lúc Diệp phụ Diệp mẫu một gian, còn lại ba huynh muội mỗi người một gian. Cả nhà Diệp Chi được an bài ở nhà Đông, hai hài tử còn nhỏ, chỉ chiếm một gian phòng.

Năm lượng bạc dưỡng lão là đồ cưới của Diệp Chi và tiền mấy năm qua nàng thêu khăn các loại kiếm riêng được. Bọn họ bây giờ căn bản không còn bao nhiêu bạc, hoàn hảo, ở nhà mẹ đẻ, cũng không cần lo lắng vấn đề cái ăn.

Lý Tráng cũng không yên tâm thoải mái hưởng thụ, hắn làm hết mấy nặng như việc nấu nước, chẻ củi linh tinh. Diệp Chi tuy rằng đau lòng chồng mình, nhưng cũng không có ý kiến gì. Dù sao ăn uống ở nhà mẹ đẻ, lại không làm mà hưởng thụ, việc này không thể nào xem được(?).

Từ khi nhà Diệp Chi đến, Diệp gia náo nhiệt hơn rất nhiều, hai hài tử mỗi ngày đều tinh lực mười phần. Cơm canh Diệp gia đều được Diệp Chi nấu, Diệp mẫu chỉ phụ trách trông nom hai tiểu ngoại tôn nhà mình, mỗi ngày đều bị hai đứa này lăn qua lăn lại, trên mặt đều vui tươi hớn hở.

Diệp Minh Trạch liếc cái bụng của Tưởng Kính Chi một cái, nghĩ đến từ chỗ đó sẽ lòi ra một đứa nhỏ, nghĩ thế nào cũng thấy mới lạ.

Tưởng Kính Chi bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, không phản ứng hắn, tự mình đọc sách, để một mình Diệp minh Trạch ngồi cười ngốc.

Việc mua hàng tết bị một nhà Diệp Chi cắt đứt giờ không trì hoàn thêm được nữa, Diệp Minh Trạch cùng Tưởng Kính Chi vào cuối tháng mười một là người cuối cùng mua nhiều đồ(?). Lần này hắn tiêu hết chỗ bạc nhà mình, một phần dùng để mua dược liệu, còn dư lại thì mua đồ ăn tết và lương thực phụ. Cuối cùng đợi đến khi bọn hắn về nhà thì, trên người còn không đến một lượng bạc. Diệp Minh Trạch cũng không lo lắng, chỗ cha nương còn giữ một khoản bạc, nếu thời gian tới cần bạc có thể mượn trước để dùng.

Năm nay thôn dân Diệp gia thôn thu được giáo huấn từ năm trước, củi lửa được chuẩn bị rất đầy đủ.

Mấy ngày gần đây, rời bến bắt cá xảy ra vài tình trạng. Lưới đánh cá thường hay bị thủng, có lúc kéo lưới đánh cá còn phải đấu sức cùng cá, thậm chí có một lần nhiều cá, thuyền đánh cá còn bị đàn cá kéo đi.

Diệp Minh Trạch nghe thấy cũng khá hiếm, đoán là cá cũng sẽ có dị biến, sau này rời bến phải cẩn thận. Bất quá đây đều là chuyện của đầu xuân năm sau, tạm thời không cần phải lo lắng.

Hai người Diệp Minh Trạch và Tưởng Kính Chi ở nhà, đều phải dành ra chút thời gian để huấn luyện chung lính gác và dẫn đường. Diệp Minh Trạch phụ trách lính gác, Tưởng Kính Chi quản lý dẫn đường. Thủ hạ mỗi người nừa vặn một trăm người.

Từ lần trước sau khi săn sói, Diệp Minh Trạch hỏi ý kiến bọn họ, đem tất cả những lính gác dẫn đường điều chỉnh phù hợp, dẫn đường tăng phúc nhiều hơn cho lính gác, năng lực tác chiến cũng cường hãn hơn. Đương nhiên những người cùng gia đình sẽ hợp tác với nhau, thà rằng năng lực có giảm bớt đi cũng sẽ không để cho những người có gia đình và chưa có gia đình hợp tác, tránh cho sau này xảy ra việc gì rối loạn.

Lính gác và dẫn đường hấp dẫn nhau tự nhiên, bây giờ còn chưa rõ ràng, chờ đến khi hoàn toàn thức tỉnh thì rất khó chống đối lại bản năng. Hắn cũng không muốn phá hỏng những gia đình hiện tại. Những người chưa lập gia đình không có gì đáng ngại, xem vừa mắt liền kết hợp với nhau, sẽ không có ai đi cản trở bọn họ. Còn những lính gác đã có gia đình, nếu như dẫn đường hợp tác cố định không được, vậy để bọn họ thay phiên nhau phối hợp, hôm nay là dẫn đường có gia đình phối hợp với lính hác, ngày mai đổi thành dẫn đường khác tới kết hợp, hắn không tin biện pháp này không dùng được.

Diệp Minh Trạch đem kế hoạch năm tới nói cho Tưởng Kính Chi, Tưởng Kính Chi lại nghĩ thêm vài ý kiến nữa, cuối cùng hai người cho ra kết luận, do Tưởng Kính Chi phụ trách ghi chép. Cậu ngổi trên bàn cúi đầu viết rất nhanh, Diệp Minh Trạch đứng dậy ôm hờ cậu từ phía sau, nhìn gò má nghiêm túc này, cảm thấy vô cùng thả lỏng. Mặc kệ hắn muốn làm gì, đều sẽ có một người như thế ở bên cạnh, như vậy đã là chuyện vô cùng may mắn.

Từ năm ngoái Diệp Minh Trạch phát hiện ngũ giác mình tăng cường, hắn suy đoán tiếp đó có khả năng gặp phải mạt thế, lòng hắn vẫn chưa từng yên ổn, giống như có một con hổ đang đuổi sát ngay phía sau, cảm giác cấp bách không thể nào xóa đi được. Thế nhưng đứng bên cạnh Tưởng Kính Chi lại an tâm hơn không ít, đương nhiên là có liên quan đến quan hệ lính gác dẫn đường giữa hắn với cậu, thế nhưng cũng không thể loại trừ đi tình cảm giữa hai người.

Hai người ở chung cũng đến một năm rưỡi, tình cảm vô cùng hòa hợp, chưa từng cãi nhau lần nào. Có việc gì đều cùng thương lượng, tạm thời vẫn chưa có chuyện một người muốn qua đông, một người muốn qua tây.

“Kính Chi.” Diệp Minh Trạc ghé vào lỗ tai cậu hà một hơi, khiến lỗ tai Tưởng Kính Chi ngưa ngứa, dứt khoát để bút xuống, xoay người lại nhìn Diệp Minh Trạch.

“Ban ngày ban mặt, lại nháo cái gì!” Tưởng Kính Chi không hài lòng lắm.

“Ngươi cứ nói đi?” Diệp Minh Trạch khẽ khẽ vuốt mặt cậu, hơi xẹt qua môi cậu, mùi vị không tệ.

Tưởng Kính chi thấy Diệp Minh Trạch rõ ràng muốn nháo tiếp, đơn giản buông tay, trở tay kéo mặt hắn qua, hôn lên.

Diệp Minh Trạch nhìn cậu khó khăn đạt quyền chủ động, liền phối hợp cùng cậu làm sâu hơn nụ hôn này. Nước bọt lưu chuyển giữa cánh môi hai người, giao hòa, thẳng đến khi Tưởng Kính Chi bị hôn đến hô hấp dồn dập, Diệp Minh Trạch mới buông cậu ra. Lúc này, khóe miệng hai người đều phiếm chút lóng lánh.

Tưởng Kính Chi thở hổn hển, mày tựa viễn sơn, sóng mắt lưu chuyển, khóe mắt phiếm hồng, cả gương mặt ửng hồng một cách khả nghi, thoạt nhìn vô cùng mê người. Diệp Minh Trạch nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tức thì liền nghiêng người đè lên, trong phòng tức khắc một mảnh kiều diễm.

Hai người sau khi xong việc, rửa mặt xong liền nằm trên giường ngủ trưa. Chờ đến khi hai người tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối đen. Diệp mẫu gọi bọn họ dậy vài lần mà vẫn không đánh thức được, vậy nên dùng cơm tối trước.

“Dậy rồi?” Diệp Minh Trạch tỉnh táo, cả người lười biếng nằm trên giường không dậy, nửa nằm nhìn dung nhan của Tưởng Kính Chi khi ngủ mà đờ ra.

“Ừ, tại sao không gọi ta dậy, bỏ qua giờ cơm rồi.” Tưởng Kính chi có chút trách cứ, nếu đổi thành thời gian cậu còn ở Tưởng gia, khẳng định đã bị mẫu thân thuyết giáo. Nói nói, Tưởng Kính chi mới chậm chạp phát hiện thân thể mình không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mặt Diệp Minh Trạch cũng ửng hồng, đang cố gắng nhẫn nại.

“Ngươi ngủ thoải mái như vậy, ta sao nhẫn tâm gọi dậy?” Diệp Minh Trạch thu hồi tâm tư đang thả diều của mình, đùa giỡn với Tưởng Kính Chi. Nếu người đã tỉnh dậy, hắn cũng sẽ không nhẫn nại nữa, cả người đè lên.

“A, đây là cái gì?” Tưởng Kính Chi ngủ ở bên trong giường, ngẩng đầu một cái liền phát hiện trong phòng có thêm hai động vật, vô cùng ngạc nhiên.

“Đâu?” Diệp Minh Trạch vẫn mặt đối mặt nhìn Tưởng Kính Chi, mặc dù hắn tỉnh lại trước, nhưng thật ra lại không chú ý tới có gì dị thường hay không. Hiện tại theo ánh mắt của Tưởng Kính Chi nhìn theo, đây không phải là cá voi và cá heo sao? Hắn nhíu mày, nhìn hai con này không giống thực thế, ừm, đây là cái gì? Diệp Minh Trạch vắt hết óc, cuối cùng mới từ trong não tìm ra được chút thông tin ít ỏi, đây là tinh thần thể sau khi thức tỉnh của lính gác và dẫn đường.

Bởi vì quá trình thức tỉnh của bọn họ rất dài, khác hoàn toàn so với trong sách, cũng không thống khổ, tự nhiên mà vượt qua thời kỳ thức tỉnh. Trong sách viết thức tỉnh đều là đột nhiên phát sinh, thời gian duy trì quá ngắn, nếu như xung quanh không có đồng loại, thứ nhất là không làm được, sẽ gây ra tai nạn chết người, còn khiến người khác chết cùng mình. Tình huống sau này hắn không rõ ràng lắm, nhưng chí ít bọn họ là những ngươi thức tỉnh đầu tiên, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Diệp Minh Trạch nhìn Tưởng Kính Chi vẫn còn đang vô cùng ngạc nhiên, mau chóng trấn an, “Đừng sợ, chúng nó là tinh thần thể của chúng ta, con lớn gọi là cá voi, con bé là các heo. Ừm, ngươi cảm giác một chút, cá heo là tinh thần thể của ngươi.”

Kỳ thực Tưởng Kính Chi không hề có cảm giác uy hiếp, trái lại lại nghĩ chúng nó vô cùng thân thiết, chỉ là cậu vẫn phản ứng theo bản năng mà thôi. Giống như quán tính vậy, cậu không khống chế được.

Cá heo vẫn ngốc ở trên lưng cá voi, hai con tương thân tương ái, nhìn vô cùng phối hợp.

Tưởng Kính Chi không hiểu, Diệp Minh Trạch liền làm người giải thích, “Đây là động vật biển ngoài biển rộng, cá voi là con hung mãnh nhất, cá heo thì vô cùng thông minh, lớn lên cũng khiến con người rất thích. Cá voi rất lớn, con này sao lại nhỏ như vậy nhỉ?”

“Như thế này còn nhỏ? Nó chiếm cũng gần nửa gian phòng!” Tưởng Kính Chi rất là kinh ngạc.

“Ừ, con lớn có thể dài đến gần mười thước, lớn hơn so với phòng này.” Diệp Minh Trạch tận chức tận trách giải thích.

“Ta thật sự muốn biết vận dụng tinh thần lực thế nào, còn có ta như vậy được gọi là dẫn đường, giống như ngươi hay là lính gác.” Trong đầu Tưởng Kính Chi đột nhiên có thêm không ít thông tin, đều có liên quan đến lính gác và dẫn đường. Cậu vừa tỉnh lại đã bị kinh ngạc nên không có chú ý tới chúng, “Chúng nó có thể biến lớn hoặc thu nhỏ lại, cũng có thể ẩn thân. Vậy chúng nó đi như thế nào a, làm gì có chân đâu.”

“Vậy thì bay đi, bằng không làm gì còn cách nào đi nữa!” Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Minh Trạch cũng nhận được thông tin giống cậu. Hắn tưởng chúng nó nếu không thể bay, vậy phải cọ cái bụng nhích lên từng bước từng bước, nói sao cũng thấy buồn cười.

Tinh thần thể tương thông cùng với suy nghĩ của người, Tưởng Kính Chi nghĩ muốn chúng nó thu nhỏ lại một chút, cá heo sau khi đồng ý liền lập tức co lại, chỉ lớn chừng bàn tay, các voi dưới sự câu thông của cá heo, cũng rút nhỏ lại, chỉ là vẫn lớn hơn cá heo, thồ cá heo trên lưng.

Tinh thần thể tối đa có thể co lại thành bàn tay hai người, nhỏ nữa thì không được. Lớn nhất có thể khôi phục đến kích thước nguyên hình. Hình dạng bây giờ nhỏ hơn so với bàn tay hai người, vậy chỉ có thể giữ nguyên cỡ như vậy, không biến lớn hơn hay nhỏ đi.

Tưởng Kính Chi ra hiệu, cá voi đang vác cá heo lập tức lóe lên trong lòng cậu. Xem ra tinh thần thể không chỉ có thể bay mà còn có thể thuấn di (di chuyển trong nháy mắt).

[Tìm người thân] Truy tìm editor dễ thương Tịch nhà tớ

Tình hình là đã khá lâu rồi kể từ khi bạn Tịch nhận làm bộ Xuyên việt cổ đại. Tớ và bạn đã thỏa thuận bạn sẽ làm khoảng 1 tuần một chương (nếu bạn quá bận), nhưng mà nửa tháng nay chả thấy bóng dáng bạn editor dễ thương của tớ đâu nữa. 65

Tịch ới ời ~~ Người ở đâu vậy? Nếu có đọc qua cái thông báo tìm người thân này xin hãy lết xác về gặp tớ một chút. Tớ biết bạn bận nhiều việc, nhưng ít nhất cũng nên nói với tớ một tiếng chứ. Bạn im hơi lặng tiếng quá. Bộ bạn định bỏ tớ mà đi sao? ~ 59

Tịch êu dấu, bộ bạn định đem con mà mình đã nhận nuôi bỏ chợ rồi hở? Uhuhuhu

77

 

[TYNHCL] Chương 22

Chương 22: Án kiện thứ hai: Ngượng ngùng thần y.

Nghiêm Vân Khải cảm nhận được khí ẩm và hơi nóng, biết mình đã bị dẫn đến phòng tắm.

Thanh âm một cung nữ truyền đến bên tai, “Vương gia vạn phúc kim an. Nô tì hầu hạ Vương gia tắm rửa.”

Sau đó, các nàng cởi y phục hắn ra.

Da đầu Nghiêm Vân Khải tê dại.

Hắn lập tức lúng túng nói, “Liên công công và tất cả đều ra ngoài đi. Bản vương muốn tắm rửa một mình.”

Mắt Liên công công nhìn về phía Nghiêm Vân Trạch đang đứng ở trước cửa dục thất, đợi hắn chỉ thị.

Mắt Nghiêm Vân Trạch chứa tinh quang, hơi gật đầu.

Lại còn muốn một mình tắm rửa.

Điều này và thói quen trước kia không hề giống.

Mật thám trong Hòa vương đích thật đã nói qua, tính cách Hòa vương gần đây không giống trước, không nghĩ tới còn khác nhau lớn như vậy.

Liên công công vội vàng mang theo các cung nữ đi ra, Nghiêm Vân Trạch nhìn hắn một cái, cũng lập tức rời đi.

Nghiêm Vân Khải nghe động tĩnh trong phòng, xác nhận không có hô hấp của người nào khác mới chậm rãi cởi quần áo ra, mò mẫm đi vào hồ tắm lớn, bắt đầu suy tư.

Không biết tình hình chỗ Niệm Chi ra sao?

Tối hôm qua thực sự quá loạn, nhưng người có thể vào trong viện chỉ có người của Lý phủ, trên cơ bản bài trừ khả năng tân khách gây án.

Lý Phụng Tiên trúng thuốc mê, không biết là bị vào lúc nào?

Là trong bữa tiệc uống, hay là trở về mới uống?

Hắn nhớ kỹ tối qua vô cùng bân rộn, ba vị công tử đều ra vào nội viện rất nhiều lần.

Theo lời thị vệ, chỗ nữ quyến cũng có rất nhiều người ra vào.

Nếu dùng xe đẩy Lý Phụng Tiên đến phòng nhỏ, ngay cả nữ nhân cũng có thể làm được.

Tình nghi là nữ quyến cũng không thể bài trừ.

Có quá nhiều người có cơ hội gây án.

Hiện tại chỉ có thể dựa vào động cơ và những người được lợi nhiều nhất bị tình nghi để điều tra.

Lý Phụng Tiên vừa chết, người nào có nhiều lợi ích nhất?

Cửa dục thất bị nhẹ nhàng mở ra, một người đi vào.

Nghiêm Vân Khải hoảng sợ, cẩn thận nghe tiếng hít thở của người nọ, lạnh giọng hỏi, “Ai đó?”

Ánh mắt Nghiêm Vân Trạch trở nên lạnh lùng, tứ đệ tuyệt đối sẽ không quên tiếng bước chân và hít thở của y.

Người này nhất định không đúng.

Y cười nói, “Tứ đệ tắm xong chưa?”

Da đầu Nghiêm Vân Khải bắt đầu tê dại, “Thần đệ lập tức xong đây.”

Nghiêm Vân Trạch giống như vô tâm nói, “Tứ đệ lần này tới kinh, nhiều thói quen không còn giống trước a.”

Y chậm rãi bước xuống dục trì.

Nghiêm Vân Khải biết y đã có hoài nghi, làm ra biểu tình ‘chuyện này rất khó nói’, tìm một lý do thoái thác tốt nói ra, “Thần đệ mấy tháng trước bị sét đánh, rất nhiều thứ đều không nhớ rõ, đầu óc cũng trở nên không giống trước kia lắm.”

Trong lòng Nghiêm Vân Trạch hừ nhẹ, chậm rãi đi về phía hắn.

Nghiêm Vân Khải nghe được thanh âm có người tới gần, trong ngực kinh hãi, lại mơ hồ mang theo phẫn nộ.

Làm sao bây giờ? Phải phạm thượng sao?

Tay Nghiêm Vân Trạch sờ lên eo hắn.

Nghiêm Vân Khải gạt tay y ra, trên mặt đã vô cùng tức giận.

Người này rốt cuộc là sao vậy?!!

Y và đệ đệ mình là loại quan hệ đó sao?!!

Hắn đỡ vách dục trì, mò mẫm dọc theo bậc thang đi lên, trong lòng vô cũng lo lắng.

Nghiêm Vân Trạch cũng không ngăn cản hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào eo hắn.

Đột nhiên, ánh mắt của y sắc hệt chim ưng.

Cái bớt trên lưng vẫn ở đó!

Giống nhau như đúc!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

Cho dù là tìm người đánh tráo, cũng không có khả năng ngay cả cái bớt cũng hoàn toàn giống nhau như đúc!

Thân thể như nhau, tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Giống như là trong thân thể đệ đệ y là một người khác.

Trong lòng y đột nhiên nhớ tới một người khác.

Người kia, trái lại lại khiến y có cảm giác mãnh liệt đó là tứ đệ.

Trong lòng y có chút hoảng loạn.

Chuyện thế giới này, thiên kỳ bách quái..

Lẽ nào tứ đệ thực sự gặp phải chuyện lạ?

Y từ giữa dục trì đi lên, nhìn Nghiêm Vân Khải mặc quần áo.

Nghiêm Vân Khải cau mày nói, “Thần đệ nhớ tới ở Lý phủ còn chuyện quan trọng chưa làm, vậy nên muốn cáo từ. Không dám làm phiền thánh thượng nữa.”

Có chết hay không, hiện tại hắn chẳng quản được chuyện này.

Nghiêm Vân Trạch cao thâm khó lường nói, “Như vậy, trẫm không giữ lại nữa.”

Ngươi rốt cuộc là ai?

Nếu như ngươi đối với Đại Tường ta trung tâm, ta niệm tình ngươi có tài xử án, tự nhiên sẽ tha cho ngươi một cái mạng.

Nghiêm Vân Khải thật ra có chút kinh ngạc.

Khinh địch như vậy bỏ qua chính mình?

Ngay cả phát giận cũng không có?

Chỉ nghe Nghiêm Vân Trạch phân phó với bên ngoài, “Hộ tống Hòa vương quay về Lý phủ. Hạ chỉ, tất cả chuyên tình của Lý phủ do Hòa vương toàn quyền phụ trách.”

Chuyện Lý phủ lần này nếu ngươi xử lý tốt, tạm tha ngươi một mạng.

Nhưng nếu như xử lý không tốt, ngươi vô dụng với Đại Tường ta, vậy sẽ xem xét nên đối đãi với ngươi như thế nào.

Trong lòng Nghiêm Vân Khải mặc dù rất buồn bực, nhưng bậy giờ cầu còn không được, tam bái cửu khấu, vội vã ly khai hoàng cung.

======================

Ngày đông khắc nghiệt, canh hai, Nghiêm Vân Khải mạo hiểm một thân mồ hôi lạnh trở lại Lý phủ.

Ninh Vô Tâm vừa nghe nói hắn trở về, ra cửa đón hắn vào.

Y một bên đỡ hắn đi về, vừa nói, “Gặp hoàng thượng thế nào?”

Nghiêm Vân Khải không dám tiếp lời.

Hắn ở trong hoàng cung bị ép tắm rửa, để hoàng thượng nhìn thấy toàn thân, lại còn bị sờ soạng thiếu chút nữa phải thị tẩm.

Những lời này, hắn không dám nói ra miệng.

Hắn hàm hồ nói, “Khá tốt.”

Ninh Vô Tâm nhíu mày, cái gì gọi là thấy hoàng thượng khá tốt?

Bất quá, kỳ thực y cũng chẳng để ý chuyện này.

Y đỡ Nghiêm Vân Khải về phòng, cho những người khác lui xuống hết, giúp hắn cởi áo choàng và áo ngoại y ra.

Sau đó y lập tức phát hiện tóc Nghiêm Vân Khải ướt nhẹp.

“Sao tóc lại ướt như vậy?” Ninh Vô Tâm xích lại gần thân thể hắn ngửi ngửi, “Ngươi tắm?”

Nghiêm Vân Khải hàm hồ nói, “Dục trì trong cung rất tốt, vậy nên tắm xong mới về.”

“Tóc ướt như vậy, làm sao ngủ?” Ninh Vô Tâm kéo tóc hắn, để Nghiêm Vân Khải ngồi trên giường, cầm lấy lược chải.

Nghiêm Vân Khải trở tay đem Ninh Vô Tâm ôm vào trong ngực, hung hăng hôn môi.

Vừa rồi hắn thực sự sợ hãi.

Đột nhiên vô cùng nhớ người này.

Hai người thở hổn hển, hôn dài không ngừng.

Ngửi được hương vị người trong lòng, ôm vòng eo thon của y, dục niệm của Nghiêm Vân Khải tức thì bùng phát.

Hắn nhịn không được lấy tay luồn vào trong y phục y chậm rãi xoa.

Hô hấp Ninh Vô Tâm dồn dập.

Ngày hôm nay hắn thật chủ động!

Thế nào hôm nay lại may mắn như vậy!

Sau đó, y cảm giác dưới thân mình bị cái gì đó húc lên.

Đầu óc của y nổ tung, mừng như điên.

….Hiện tại?

Nghiêm Vân Khải đối với mình vô cùng tức giận.

Vì sao bản thân lại thiếu khống chế như vậy!

Bây giờ không phải thời gian!

Hắn hít sâu mấy hơi, liều mạng áp chế.

Trong hai người bọn họ, chỉ có hắn mới có khả năng kiềm chế.

Tuyệt đối phải nhịn xuống!

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên có chút thanh tỉnh, nhẹ nhàng đẩy thân thể đang xụi lơ trên người mình ra một chút.

Hắn điều chỉnh hô hấp của mình, “Ngươi điều tra được tình huống gì rồi?”

Thứ đang chọc chọ lên người đột nhiên biến mất, Ninh Vô Tâm trong lòng không muốn, nhịn không được oán thầm một tiếng.

Thần long kiến thủ bất kiến vĩ, mỗi lần xuất hiện và biến mất đều nhanh chóng như vậy.

Y oán hận nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói lời nào.

Nghiêm Vân Khải lúng túng khụ khụ vài tiếng, “Chờ sau khi án kiện lần này kết thúc, chúng ta tìm một nơi tốt lại…”

Thanh âm Ninh Vô Tâm lạnh băng, “Lại cái gì?”

“Lại… Hảo hảo ở chung.”

“Chúng ta bây giờ ở chung rất tốt rồi.”

“Lại… tiến thêm một bước.”

“Cái gì gọi là tiến thêm một bước? Những lời này của ngươi…”

Nghiêm Vân Khải có chút oán hận, người này chính là đang muốn ép hắn nói rõ ràng đây mà.

Hắn hơi tức giận cắt ngang lời y, “Lại hảo hảo ‘cắm’ ngươi.”

Ninh Vô Tâm ‘Ưm’ một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, nhào vào người hắn.

Ngươi nói làm người ta thật ngượng ngùng…

Thanh âm Nghiêm Vân Khải truyền đến, “Ngươi điều tra được tình huống gì rồi?”

Ninh Vô Tâm bình tĩnh tâm thần.

Hiện tại phá án đã trở thành điều kiện tiên quyết cho đêm đầu tiên của y.

Y nghĩ đến liền vô cùng có động lực, nhiệt tình mười phần.

Nghiêm Vân Khải quả nhiên rất hiểu thuật trị lòng người a.

Y giúp Nghiêm Vân Khải chải tóc, đem tất cả những gì mình điều tra được nói ra.

Bên ngoài Lý Phụng Tiên có danh tiếng rất tốt, thê thiếp cũng không nhiều.

Chính thất là Liêu thị, sinh hai người con trai là Thiếu Ngôn và Mặc Ngôn.

Trắc thất Thích thị, sinh một con trai là Thận Ngôn, vốn là thiếp, sau khi sinh Thận Ngôn mới trở thành trắc thất.

Thiếp Điền thị, sinh một nữ nhi, tên gọi Châm Từ.

Giống như Nghiêm Vân Khải sở liệu, đêm đó có rất nhiều người ra vào nội viện, hoàn toàn không cách nào biết tung tích từng người.

Những người này sau khi Lý Phụng Tiên uống say đều đã từng đi đến phòng ngủ xem gã.

Thế nhưng, thời gian đến thăm lại không nhớ rõ ràng.

Đêm hôm đó quá bận, Đoan Chính lại bị bệnh, không có người nào thủ hộ bên người Lý Phụng Tiên.

Người ra ra vào vào cũng quá nhiều, qua một lần tra hỏi, trí nhớ mọi người đối với đêm đó có chút hỗn loạn.

Nhưng mà xe đẩy vôi thật ra lại tìm được rồi.

Sau khi tìm không ít người hỏi thăm, có người nhớ chính xác có một người đẩy xe đi, trên đó có một cái chiếu, phía dưới không biết là đang đắp vật gì.

Về phần Ngân Sương, đại quản gia nói, nàng là ba năm trước đây có người an bài vào phủ, thế nhưng không biết người này là ai.

Thời gian nàng vào phủ cầm trong tay một phong thư, trong đó có con dấu của Lý phủ, thỉnh đại quản gian an bài cho nàng một công việc.

Loại chuyện đề cử này kỳ thực rất thông thường, có lúc chủ tử không muốn để cho người khác biết người này là người của mình, vậy nên hay dùng phương thức này giới thiệu.

Lúc vào phủ, đại quản gia an bài cho nàng hai người cha mẹ trên danh nghĩa.

Hai người này đều là hạng người tham tiền, lấy tiền của Ngân Sương, lại đối với nàng vô cùng tệ, có chuyện gì cũng gọi nàng làm, có lúc còn đánh nàng.

Thời gian Ngân Sương mất tích là vào khoảng bốn tháng trước.

Lúc đó nàng biến mất, căn bản không có người nào trông nom.

Người trong Lý phủ không dám nói nhiều, chỉ có một vị lão bộc can đảm nói một câu, “Nha đầu quá một hai năm liền biến mất một người, mọi người cũng đã quen rồi, cũng không ai dám nói.”

Ngực Nghiêm Vân Khải bùng lên tức giận.

Luật lệ Tường quốc, chủ nhân có quyền sinh sát với hạ nhân được mua về, giết người chỉ cần bỏ ra tiền an táng, như vậy liền không phạm pháp.

Cho dù là nha đầu biến mất, chủ nhân không hỏi tới, tự nhiên không có ai dám nói.

Nói như vậy, huyết án phát sinh đêm đó, đến bây giờ hầu như không có đầu mối hữu dụng.

Ninh Vô Tâm nói, “Lý Phụng Tiên chết khó coi như vậy, rốt cuộc là ai có được lợi ích a?”

Nghiêm Vân Khải nhíu mày không đáp.

Những lời này không sai.

Gã chết khó coi như vậy, ai có thể thu hoạch được lợi ích?

Nghiêm Vân Khải nói, “Ngày mai đi đến chỗ phụ mẫu Ngân Sương xem xem.”

=============================

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm vừa từ phòng ra, chợt nghe đến viện tử cách đó không xa truyền đến tiếng rất náo nhiệt.

Hai người vội vàng chạy tới, chỉ thấy trong viện tử có một cái đài, phía trên có một đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng cầm kiếm, đang điên điên khùng khùng vui vẻ hoa tay múa chân.

Không ít người đều vây xem, một bên nhìn, một bên châu đầu ghé tai.

Ninh Vô Tâm “xì” một tiếng, y đối với loại chuyện này thực sự chẳng tin chút nào.

Hai người tìm quản gia, bảo tìm phụ mẫu của Ngân Sương đến.

Phụ mẫu Ngân Sương tuổi khoảng chừng năm mươi mấy, hai người không sinh con, từ lúc trẻ đã là tôi tớ trong Lý phủ.

Hai người vứa thấy được Hòa vương, vội vã quỳ xuống dập đầu.

Nghiêm Vân Khải hỏi vài câu về chuyện trước khi Ngân Sương mất tích, hai người vội vàng ngươi một câu ta một câu miêu tả.

Ngân Sương là nha hoàn trong phòng Thích phu nhân, thêu thùa rất tốt, là người thêu giỏi số một số hai trong Lý phủ, thích nhất là thuê hoa mai.

Trước khi biến mất, nàng không có hành động đặc biệt nào.

Nghiêm Vân Khải nghe hai người này nói chuyện ấp a ấp úng, nghĩ nhất định là có giấu giếm chuyện gì.

Hắn chậm rãi nói, “Lý tướng quân đã chết, hung thủ là vì Ngân Sương báo thù. Người có hiềm nghi lớn nhất chính là hai người các ngươi. Hiện tại nếu không nói, chỉ sợ sau này không có cơ hội nói nữa.”

Mẫu thân của Ngân Sương Tiền thị vội vàng kêu lên, “Chúng ta mặc dù là phụ mẫu trên danh nghĩa của nha đầu thối đó, nhưng cũng thật sự không có tình cảm gì a! Thỉnh vương gia minh giám!”

Ninh Vô Tâm hừ lạnh một tiếng.

Phụ thân Ngân Sương lão Tiền hung hăng mắng, “Đồ đần! Xuẩn phụ!”

Lão thanh thanh cổ họng, “Tiểu nhân nguyên ý nói mọi chuyện ra, thỉnh vương gia làm chủ cho tiểu nhân.”

Sau đó, lão nói, “Ngân Sương tới phủ ba năm cũng không khiến lão gia chú ý. Một ngày đang đi trong phủ không cẩn thân bị vấp ngã, lại ngã sấp xuống người lão gia. Lão gia coi trọng nàng, cùng ngày còn bảo người đến tặng chúng ta một trăm lượng bạc, bảo với chúng ta muốn người. Người lão gia muốn, làm gì có đạo lý chúng ta không nộp, rồi lại sợ nó không nghe theo, đánh hôn mê nó, đêm đó liền đưa vào phòng lão gia. Sau đó… liền không có gặp qua nữa.”

Ngực Nghiêm Vân Khải hơi phập phồng.

Ninh Vô Tâm cũng cảm thấy hai người này vô cùng độc ác.

Hai phụ mẫu vô lương nhà này!

Nghiêm Vân Khải nói, “Các ngươi mang ta đi phòng Ngân Sương nhìn xem.”

Hai người hai mặt nhìn nhau nói, “Ngân Sương đã không gặp bốn tháng rồi, đồ của nàng đều đã xử lý, chỉ còn lại một ít đồ thêu có thể bán lấy tiền là còn giữ.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Đem những cái đó tới đây.”

Hai người vội vã đáp lời rồi lui xuống.

Ninh Vô tâm nhịn không được mắng, “Hai người này đúng là đáng chết! Cầm bạc của con gái, là một trăm lượng bạc lấy đi tính mạng của nàng, làm cho nàng hôn mê rồi đưa lên giường của một lão già. Tội này quả thật không thể tha thứ!”

Sắc mặt Nghiêm Vân Khải cũng trở nên nghiêm trọng.

Hai người này, cũng phải chết sao?

Không bao lâu sau, phu thê Tiền gia cầm theo một bọc đồ thêu trở về, “Đây đều là đồ thêu ba năm nay. Sau khi nó gặp chuyện chúng ta còn chưa mở ra chỉnh lý lại. Tất cả đều ở bên trong, gần như không thiếu cái nào.”

Ninh Vô Tâm mở bọc đồ ra, lật xem, miêu tả tất cả hình dáng hoa thêu bên trong cho Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải nghe, mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Lẽ nào… Là như vậy sao?

Nhưng cho dù vậy, cũng không thể xác nhận ai là hung thủ a.

Nghiêm Vân Khải nói, “Để bọc đồ này lại, các người trở về đi. Mấy ngày này, buổi tối cố gắng đừng ra khỏi phòng. Các ngươi… Tự giải quyết cho tốt đi.”

Hai người nghe xong, hai mặt nhìn nhau.

Lời này của vương gia, thực sự rất quỷ dị, nhưng bọn họ không dám hỏi lại.

Hai người vội vàng cáo lui.

Ninh Vô Tâm phân phó Thiêm Tuế giúp mình đặt bao thêu vào trong phòng vương gia, còn y thì đỡ hắn ra ngoài.

Mới ra tới ngoài viện, liền thấy không ít hạ nhân bưng chậu than đi tới đi lui khắp viện.

Ninh Vô Tâm vội vàng kéo một người hỏi thăm, “Xảuy ra chuyện gì?”

Hạ nhân nói, “Đạo trưởng nói, quỷ nữ này rất lợi hại, phải đốt nhiều đồ đạc cho nàng. Lão lệnh chúng tôi chuẩn bị mười chậu than, đặt ở các nơi được chỉ định trong phủ, mỗi ngày đốt cho nàng ba lần tiền. Trên mặt từng chậu than còn phải để ba ngọn đèn chong, phải đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Ninh Vô Tâm để người này đi, loại chuyện quỷ thần này, có thể trấn an nhân tâm là được.

Nghiêm Vân Khải nói, “Gọi Lưu Nghị Chiêu và sáu người khác tới đây. Ta có việc phân phó.”

Ninh Vô Tâm đỡ hắn đến phòng ngủ, rồi vội vàng ra ngoài gọi người.

Không lâu sau, bảy người tới, Nghiêm Vân Khải thấp giọng phân phó một phen, rồi để bọn họ tự mình đi điều tra.

=================

Án tử không tiến triển đột phá nào, Nghiêm Vân Khải vẫn cân nhắc án kiện đến tận đêm tối.

Ninh Vô Tâm ngồi bên cạnh, tùy thời nghĩ giúp hắn một vài biện pháp kỳ lạ, sau khi Nghiêm Vân Khải hỏi ngược lại,từng cái một đều bị loại bỏ.

Vừa đến canh hai, hai người nằm trên giường chìm vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, không ngừng tranh chấp.

Hai người bị đánh thức, vội vàng mặc y phục tử tế ra khỏi phòng.

Hai người đi tới nơi phát ra tiếng lộn xộn, Ninh Vô Tâm kéo tay một hạ nhân đang chạy trốn, “Làm sao vậy?”

“Phu thê Tiền gia! Bọn họ… bọn họ đã chết!”